(MegaFun)
- Bạn có từng cảm nắng Best friend forever của mình? Bạn có từng đố kị
với cô nàng bạn gái của thằng bạn thân từ hồi bé tí, có từng nghĩ rằng
mình mới là người hợp với bạn ấy nhất? Nào, khai thật đi, bạn cũng như
tôi đã từng như thế đúng không? Truyện ngắn ngày hôm nay là một câu
chuyện cảm nắng vô cùng đáng yêu của một đôi bạn thân đấy, hãy cùng tôi
lắng nghe và gợi nhớ lại những cảm xúc tình yêu thật trong sáng hồn
nhiên nhé.
Mùa hè đến muộn, tầm giữa tháng Năm mới xuất hiện cơn mưa rào đầu
tiên. Thời tiết khắc nghiệt đỏng đảnh nhưng dễ chịu. Buổi sáng bắt đầu
với những cơn gió se lạnh, không khí ẩm ướt hơi nước nhưng tinh khiết và
trong lành. Đang sung sướng nằm nướng thì một bản Instrumental Rock đã
xuyên thẳng vào màng nhĩ. Một phút đầu, tôi cố gắng chống cự với làn
sóng âm thanh điện tử nhưng càng về cuối, bản nhạc càng lên cao trào với
tiếng ghita điện nhức óc. Tôi hậm hực dùng chân đạp cửa, lao ra ngoài,
chõ sang ban công phòng Linh, gào tướng lên: "Được rồi, được rồi, dừng
lại đi, cậu muốn đánh thức hết cả khu này hay sao?".
Linh hạ volume, hét đáp trả: "Giờ này thì chỉ còn mỗi mình cậu là ngủ
nướng thôi. Nhanh lên. Sắp muộn học rồi đấy." Đó có thể coi là cách
chào ngày mới của tôi và Linh (và của những người hàng xóm dễ tính sống
xung quanh nhà hai đứa) mỗi ngày.
Chừng mười phút sau, yên vị trên yên sau xe đạp của Linh, tôi làu bàu:
- Lần nào cũng vậy, cậu không còn cách nào nhẹ nhàng hơn được à?
- Chỉ có Rock mới đánh bật được con sâu ngủ như cậu ra khỏi giường.
Tôi khẽ mỉm cười, im lặng không nói gì. Càm ràm như vậy thôi nhưng tôi
thích được Linh gọi dậy vào mỗi buổi sáng (dù cách thức thì chẳng êm tai
chút nào). Từng vòng xe đạp trôi nhè nhẹ, cuốn bay theo những hạt nước
mưa nhỏ xíu. Cảnh vật hai bên đường từ từ bị bỏ lại sau lưng. Bao giờ
nhìn ngắm một lúc, tôi lại lơ mơ và rơi vào cơn buồn ngủ khó cưỡng. Thế
là, một cách nhẹ nhàng tự nhiên, tôi tựa đầu vào lưng Linh, ngủ gật trên
quãng đường ngắn ngủi đến lớp.
Đó là một trong những mẩu ký ức của mùa hè năm lớp 9. Những ngày
tháng tuyệt vời khi bọn học trò cuối cấp 2 chúng tôi đã thi xong học kỳ
mà năm học chưa kết thúc, kỳ thi vào lớp 10 chưa tới. Chúng tôi đến lớp
chủ yếu để gạ các thầy cô cho ngồi chơi suốt tiết, viết lưu bút, chụp
ảnh kỷ niệm và nói chuyện về những lựa chọn. Linh sẽ thi vào lớp chuyên
Toán, khối trung học phổ thông trường Đại học Sư phạm. Còn tôi muốn học
ban Khoa học xã hội trường Nguyễn Tất Thành. Những mơ ước không giống
nhau dẫn tôi và Linh đi theo hai con đường khác nhau. Nhưng chuyện cả
hai đứa khi lên cấp 3 sẽ không còn học chung nữa khiến tôi buồn lắm. Tôi
định khi nào cả tôi và Linh đều đỗ Đại học, chạm được ước mơ của mỗi
người, tôi sẽ nói cho Linh biết một bí mật của riêng tôi. Mà đôi lúc
ngẩn ngơ tự hỏi, tôi cũng không chắc nó có còn là một điều bí mật nữa
hay không.
Lên lớp 10, mọi chuyện không thay đổi nhiều lắm. Hai ngôi trường gần
nhau, lại cùng học buổi sáng nên Linh và tôi vẫn thường đạp xe song song
đến trường mỗi ngày. Giờ trong mỗi câu chuyện của hai đứa, đã có thêm
những điều mới mẻ thú vị về trường lớp bạn bè thầy cô trong mội trường
học mới và cả những ước mơ, dự định xa gần.
Giữa năm lớp 11, Linh có bạn gái. Đó là Hương, học lớp chuyên Văn, chung trường với Linh. Tôi lắp bắp:
- Từ lúc nào mà...???
- Mới đây thôi, cậu là người biết đầu tiên đấy.
Tôi không thể nói được gì nữa. Linh đứng tựa vào ban công, khe khẽ
huýt sáo. Câu ấy không nhận ra những biểu hiện khác thường của tôi.
Đồng hồ điểm 6h30, chuông báo thức kêu reng reng. Mắt nhắm mắt mở,
tôi với tay tắt báo thức, theo thói quen chụp một cái gối lên đầu. Nằm
một lúc, tôi nhỏm dậy, thở dài, sực nhớ ra có nằm nữa cũng chẳng ai bật
nhạc lên gọi đâu. Tôi đã chủ động bảo Linh để tôi tự đi học một mình.
Tôi biết cậu ấy phải dậy sớm hơn, đi một con đường khác để tiện đưa đón
Hương đến trường. Trước đây, tôi đã có hàng ngàn cơ hội, giờ thì Linh đã
có bạn gái rồi, nói ra chỉ gây thêm khó xử và rắc rối cho cả ba. Nghĩ
thì "cao cả" như vậy, nhưng tôi vẫn giận dỗi với Linh. Nhất là từ sau
lần Hương đến nhà Linh và bất ngờ "trèo" sang phòng tôi chơi.
Hôm đó, khi tôi đang đọc sách thì Linh gọi tôi í ới từ ban công nhà
cậu ấy. Tôi mở cửa phòng, nhìn sang, chưa kịp trả lời thì suýt ngã lộn
cổ từ tầng ba xuống tầng một khi thấy một đứa con gái lạ hoắc ở ban công
phòng Linh.
Linh toe toét:
- Nguyên ơi, đây là Hương.
- Chào Nguyên, tớ có nghe Linh kể nhiều về cậu lắm.
Tôi ù hết cả tai, cứ đứng ú ớ như ngọng xem chuông ngay cả khi Linh
giúp Hương trèo sang ban công phòng tôi. Một lúc sau, khi cả ba đứa dã
ngồi thoải mái trên mái nhà, tôi mới hoàn hồn, hé mắt quan sát
bạn-gái-Linh. Một cô nàng xinh xắn và nữ tính. Qua nói chuyện, tôi nhận
thấy Hương có những suy nghĩ và sở thích rất giống tôi nhưng cô nàng là
một phiên-bản-nâng-cấp hơn của tôi. So sánh kỳ quặc đó làm cả buổi tôi
ấp a ấp úng, chẳng nói được câu nào ra hồn. Không khí xung quanh trở nên
khó chịu, chẳng biết làm gì, tôi thò tay nhón một miếng bánh. Linh hớn
hở:
- Ngon không, bánh của Hương làm đấy. Hương làm thêm một hộp cho cậu đấy.
Trong khi Hương mỉm cười mắc cỡ, thì tôi phải cố lắm mới không phát nghẹn. Miếng bánh chạn ngang cuống họng, chua loét.
Hai người đó xứng đáng được phong danh hiệu hai kẻ vô duyên nhất thế
kỷ. Linh đưa Hương về nhà. Được thôi, đó là chuyện của Linh. Nhưng cái
cách cậu ấy đường đột giới thiệu tôi với Hương không báo trước, ngang
nhiên cho Hương sang phòng tôi thì thật khó đỡ. Cứ mỗi lần nhớ lại
chuyện đó là tôi tức Linh muốn chết. Tôi nhìn vào gương, tự hét lên với
chính mình:
- Đồ hâm, đồ vô duyên, cậu tưởng cậu đắt giá lắm hả?
Tiếng mẹ tôi vọng lên từ dưới nhà, cao vút:
- Nguyên, con làm cái gì trên đó vậy? 7 giờ rồi đấy, con có định đi học không?
Tôi chẳng thèm chiến tranh lạnh với Linh nữa. Tôi công khai "tuyên
chiến" với Linh theo cách trẻ con nhất tôi có thể. Tôi mua một đống chậu
hoa cây cảnh, xếp kín ban công, ngăn không cho Linh tùy tiện trèo sang.
Tôi cũng tập nghe Hard Rock. Tôi bật vào mỗi buổi sáng trước khi đi học
cho thêm phần "khí thế", nhưng mục đích chủ yếu là để phá bĩnh Linh. Cứ
khi nào tôi biết Hương đang ở bên nhà Linh, tôi lại bật ầm ĩ và hả hê
nghĩ rằng ít ra nó cũng làm ảnh hưởng đến cuộc hẹn hò riêng tư của hai
người đó. Linh biết tôi đang giận cậu ấy ghê lắm, nhưng cụ thể là tức về
chuyện gì thì Linh không đoán ra được.
Một vài lần, Linh nhắn tin bóng gió hỏi xem đang có chuyện gì xảy ra
với tôi. Một vài lần khác, cậu ấy gọi điện và gặp tôi trực tiếp. Tôi bảo
Linh tôi không sao và gần đây, gần như lờ hẳn cậu ấy đi. Ban đầu, Linh
tỏ ra khá lo lắng. Nhưng về sau, chắc phát chán vì những trò hờn dỗi,
cậu ấy mặc kệ, chẳnh thèm hỏi han gì nữa mà dần dần bị cuốn vào trò trả
đũa trẻ con của tôi. Trước nay chỉ mình Linh khoái cái trò bật Rock ầm
ĩ, giờ thì, cả hai đứa đều mở nhạc hết công suất như một cách để hành hạ
lỗ tai của đối phương. Chỉ khi giọng hai bà mẹ gào lên còn khủng khiếp
hơn một ban nhạc Rock, tôi và Linh mới tạm dừng cuộc chiến.
0 nhận xét